Đã dặn rồi, là phải nguôi ngoai
Sao em cứ dần dà hoài, nỗi nhớ?
Nỗi buồn không tốt cho hơi thở
Chị nói hoài, sao em chẳng chịu nghe?
.
Thu về rồi kìa, buông đầy những lá me
Em cũng vậy đi, thả nỗi buồn theo nắng
Nếu mà thích thì cứ chạy xe xuôi những con phố vắng
Rồi khóc thầm, khóc nụ hay cười đắng không gian
.
Sài gòn đó, vẫn cứ thênh thang
Em cứ bước, cứ tung tăng như trước
Khi buồn thì chớ có ngẩng cao đầu cười gượng
Ở đâu cũng đều có 1 bàn tay chờ
Lau từng giọt nước mắt em cho khô
Có khi sẽ bóp nhẹ bờ vai mỏng
Rồi sửa lại từng mảnh cơ thể em hỏng hóc
Đặt tim vào lại lồng ngực rỗng cho em
.
Cái gì đã trôi về phía sau, chớ có thèm!
Nếu không phải vì đã qua, sao gọi chúng là “quá khứ”?
Mà đã qua thì chớ có khư khư giữ!
Có ai nâng niu trái cây thối bao giờ?
.
Em phải nghe lời, thả hết những niềm tơ
Đừng giữ lại, mà hãy ươm mầm thành kén
Kén lớn thành sâu, sâu già hoá bướm
Bướm bay đi, cho kịp những hò hẹn, đợi chờ
.
Sau những đêm dài sẽ là những tinh mơ
Em đừng ngủ vùi trong bàn tay mình thao thức
Đừng như đứa trẻ té một lần, không chịu dậy, nằm rưng rức!
Ai ngoài kia cũng từng nhức nhối một đôi lần
.
Em lớn rồi, phải biết thương thân
Đừng để vì 1 lần sâu mà hoa tàn nhị rữa
Hãy bước tới, một lần, qua khỏi cửa!
Xuân hạ thu đông. Bên kia, một trời nắng, gió đợi em về!
ST.