• Chào Khách! Khi bạn tham gia CỘNG ĐỒNG HOÀNG MAI (HMO) xin vui lòng đọc kỹ những điều khoản trong bản nội quy... (xem chi tiết)
  • Cộng Đồng Hoàng Mai (HoangMaiOnline) – HMO là một tổ chức Phi Lợi Nhuận, Phi Chính Phủ, Phi Tôn Giáo, nhằm kết nối các thành viên của Thị xã Hoàng Mai và Xứ Nghệ xích lại gần nhau.... (Xem chi tiết)
  • Chào Khách! Hiện nay Cộng Đồng Hoàng Mai, Nghệ An đang hoạt động tích cực, thiếu nhân sự quản lý và phát triển. Vậy BQT thông báo cần tuyển thêm Admin, Mods, PRs... (Xem chi tiết)

Lạc dòng tìm lại em xưa

HMO

Administrator
Staff member
Chữ duyên cho tôi gặp em tình cờ trong quán hủ tiếu bên đường. Gặp rồi, tôi lại muốn trốn chạy.

Em ngồi trước mặt tôi. Em là công nhân trong một nhà máy điện tử. Sau cuộc tình trót trao thân, Sở Khanh chối bỏ em mặc cho em đau đớn khổ sở một mình đến bệnh viện khám thai để 'giải quyết hậu quả', em trở thành con người khác. Dễ dãi với suy nghĩ không còn gì để mất, cặp bồ, sống chung, bòn tiền, chán thì bỏ, chớp nhoáng. Em nói lo làm ăn dành dụm để 'sau này lấy chồng' nhưng rồi biết bao nhiêu lần, em vẫn chưa tìm được bến đỗ. Em bảo, em sẽ chờ, một ngày nào đó cưới một kẻ khờ khờ cũng đươc, miễn là thương em thật lòng, em dành dụm để sau này có vốn làm ăn, có một mái nhà đầy đủ...

Chúng tôi sinh ra nơi vùng quê nghèo miền trung du. Tuổi thơ tắm mương, tắm sông, cưỡi trâu, bắt cua đồng hay lượm lúa mót khoai cùng nhau. Nghèo nhưng hạnh phúc và êm đềm. Năm tôi lên mười, bạn bè ghép tôi và em bằng bài 'vè lá lốt'. Em khóc. Tôi cuống quýt vỗ về, nói nhỏ vào tai em: 'Lớn lên rồi anh sẽ cưới em'.

Hằng năm, mùa mưa bão, nước lụt ngập trắng cánh đồng. Muốn đi học chúng tôi phải lội nước tới ngang đùi, băng qua cánh đồng. Em sợ, không dám lội. Sáng tôi dắt em đi. Trưa tôi cõng em về. Ngã lên ngã xuống, ướt sũng nhưng vẫn cười. Tôi vui sướng biết bao khi nghĩ mình là người hùng che chở cho em.

Biến cố xảy ra. Đang học lớp bảy, mẹ em qua đời, em phải bỏ học vào Sài Gòn đi ở đợ. Vài năm sau cha em lấy mẹ dì, chuyển nhà đi đâu không rõ. Tôi lớn lên, thời học sinh, thời sinh viên, rồi đi làm, cũng có vài mối tình, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở cái cầm tay, hôn nhẹ lên má. Có lẽ bởi tôi không thể nào quên được em, chưa bao giờ thôi nhớ đến em và luôn nuôi hi vọng tìm được em.

Hơn mười năm nhớ thương em. Tôi loay hoay với cuộc sống mưu sinh bề bộn. Tôi vào Sài Gòn rồi Bình Dương. Vật vã kiếm sống, lặng lẽ đi tìm. Mỗi tối tôi nằm lắng nghe xung quanh, những âm thanh ồn ào đủ thứ trên đời từ mọi phía. Cãi vã nhau, cười đùa reo vui với nhau, chung quy lại cũng ở chữ Tình và Tiền.

Chữ duyên cho tôi gặp em tình cờ trong quán hủ tiếu bên đường. Gặp rồi, tôi lại muốn trốn chạy. Tôi dằn vặt, đau khổ với ý nghĩ phải chi tôi đừng gặp em để cả đời tôi cứ mải miết đi tìm, để bao hoài niệm cũng như hi vọng đẹp đẽ trong tôi không bao giờ vỡ đổ...

Tác giả: Hồng Hoài Thu (Nghệ An)
Theo Baodatviet.vn
 

Ads HMO

Ads HMO

Top